Chị vẫn thường cho cô gái lớn 5 tuổi đi chợ cùng mình vào mỗi buổi sáng. Một hôm, Chị đi tới hàng tôm và mua ít tôm cho cô gái nhỏ của mình. Đột nhiên chị nhìn thấy một con cua nhỏ và đáng yêu đang bò cách cái chậu của nó khoảng hơn 2 mét và trong đầu chị đã nảy ngay cái suy nghĩ là mang về cho bọn nhỏ chơi.
Ở cái đất thành thị này, trẻ con được chơi nào là game, công viên, bách thú, siêu thị, KFC,… mà có được trải nghiệm tuổi thơ ở nông thôn đâu. Thế là chị tươi cười, hoan hỷ cầm con cua cho vào cái túi ni lông cùng vài chú tôm đang ngọ ngoạy với một niềm vui khi nghĩ tới sự thích thú của đứa con nhỏ thứ hai.
Thế vậy mà cô con gái lớn bảo rằng:”Ơ, Sao Mẹ lại lấy của người ta, Mẹ phải trả lại cho người ta. Như bạn Hà Anh bị rơi bánh ở lớp, bọn con nhặt được phải trả lại bạn, chẳng nhẽ lại ăn của bạn ấy à?” Câu nói làm bà Mẹ bất ngờ và giữ trong lòng. Và bà quyết định dù cảm thấy tiếc con cua nhỏ nhưng bà nhất định sẽ trả lại con cua đó.
Chị nói:” Đúng là con cua này không phải của mình, Mẹ trả lại họ con cua đó nhé!”. Lúc này thì bản tính của đứa con nít lại trỗi dậy, nó không cho Mẹ trả lại con cua nữa. Chị vẫn trả lại con cua như bình thường và trên đường chị nói với con gái lớn rằng:” Mình cũng thích con cua đó nhưng đúng là nó không phải của mình nên mình phải trả lại họ. Khi ai đó bị mất gì, con hãy trả lại người đó nhé. Họ sẽ cảm ơn con và trong lòng con sẽ cảm thấy vui hơn vì mình không giữ những gì không thuộc về mình”.
Có rất nhiều thứ trong cuộc sống mình đang theo đuổi, đang níu giữ nó giống như sinh mệnh, niềm vui. Mặc dù vẫn biết nó tồn tại không phải dành riêng cho mình nhưng mình lại không muốn từ bỏ, sợ rằng không còn điều đó nữa chính mình sẽ mất niềm vui, mất sinh lực, mất hạnh phúc. Mình không dám bước qua cái ranh giới đó, liệu nó có nên không?